Stomach Cancer Stage 4 (Ung thư dạ dày thời kì 4). Trường hợp 7: Trở về từ ung thư dạ dày không thể phẫu thuật thời kì 4 - Fucoidan dạy tôi không được tuyệt vọng
Một vùng đen được tìm thấy trên dạ dày của tôi lúc kiểm tra sức khỏe thường niên ở công ty, và tôi phải tiến hành xét nghiệm chuyên sâu. Tôi không hy vọng mình bị “ung thư dạ dày thời kì 4”nhưng cuộc chuẩn đoán gây sốc này, là khởi đầu của cuộc chiến của tôi chống chọi với ung thư. Một phần, đó cũng là lỗi của tôi, vì tôi mặc kệ lời tư vấn của bác sĩ liên quan đến kết quả xét nghiệm ở các cuộc kiểm tra sức khỏe thường niên mấy năm về trước.
Theo lời bác sĩ, các vùng tổn thương ung thư đã xuyên qua màng ngoài dạ dày và lây lan đến niêm mạc bụng. Di căn cũng đã được tìm thấy trong hạch bạch huyết.
Tôi hỏi bác sĩ, có thể có cách điều trị không. Ông trả lời, biện pháp hiệu quả nhất là dùng thuốc trị liệu ung thư. Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe, vì tất cả những gì tôi trải nghiệm chỉ là trường hợp thỉnh thoảng bị khó chịu ở dạ dày. Tôi đã nhập viện để tìm kiếm thuốc trị liệu. Thời gian nằm viện rất ngắn, cứ mỗi bốn ngày tôi sẽ thực hiện một chu kỳ hóa trị. Tôi được cho xuất viện sau chu kì thứ nhất và phải trở lại sau bốn ngày để được thực hiện chu kỳ điều trị tiếp theo.
Quá trình uống thuốc chống ung thư được bắt đầu một tuần sau khi chuẩn đoán. Mặc dù, tôi đã chuẩn bị tinh thần đối phó với tác dụng phụ, nhưng những tiên đoán của tôi về sự đau đớn không đi đến đâu và tôi đã “nếm mùi” đau khổ. Thân nhiệt của tôi giảm đi đột ngột, tôi cảm thấy như mình được cho nuốt chì. Tôi mất hết mùi vị giác và buồn nôn liên tục. Tôi cảm thấy lạnh, đặc biệt ở ngón tay và ngón chân. Tôi còn cảm thấy bắp thịt của tôi hoàn toàn bị đông cứng.
Kết quả kiểm tra sau chu kỳ đầu tiên cho thấy thuốc chống ung thư đã hoàn toàn không hoạt động tốt. Bác sĩ không nói chính xác, nhưng tôi có thể nói, qua sắc mặt của ông ấy thì mọi chuyện diễn ra không mấy trôi chảy. Bác sĩ cũng cho tôi xuất viện và khuyên tôi phải kiên nhẫn chờ đợi đồng thời phải giữ vững tinh thần cho chu kỳ kế tiếp.
Vợ tôi, ra đón tôi khi tôi về đến nhà và bị sốc khi nhìn thấy tôi chỉ sau bốn ngày trong bệnh viện, mà khuôn mặt tôi đã hoàn toàn khác so với lúc chưa điều trị. Thậm chí, tôi bị sửng sốt khi thấy bản thân tôi trong gương. Tôi nghĩ, tôi có thể sẽ bị “giết chết bởi thuốc kháng ung thư”. Tôi mất hết vị giác, tôi chỉ còn một chút ý chí sinh tồn còn sót lại trong tôi.
Trong công ty, tôi không dám nhìn trực tiếp vào mắt các đồng nghiệp. Rồi tôi tư vấn với chủ tịch và xin nghỉ một thời gian. Vì sự có mặt của tôi trong công ty, có lẽ chỉ gây rắc rối cho mọi người xung quanh.
Tôi làm việc cho một công ty được thành lập từ cựu chủ tịch và ba đối tác của ông ấy. Công việc làm ăn tiến triển rất tốt, và đã có 15 người làm. Tuy nhiên, tôi phải thú thật là tôi thường tranh cãi với chủ tịch đương nhiệm, người đã trở thành chủ tịch sau khi chủ tịch sáng lập qua đời (ông ấy là con trai duy nhất của người sáng lập), do sự khác biệt về quan điểm. Dù tôi là giám đốc quản lý của công ty, nhưng tôi biết chủ tịch đương nhiệm luôn muốn khai trừ tôi.
Tôi ghé qua tiệm sách trên đường về nhà. Tình cờ, tôi tìm đến khu vực “Sức khỏe và y học” và tìm thấy một quyển tạp chí rồi tôi bắt đầu đọc. Tôi đọc qua bài viết về “thực phẩm bổ dưỡng” gọi làFucoidan. Tôi nghiền ngẫm bài viết, và những lời tri ân của các bệnh nhân đã đánh bại ung thư nhờ sự giúp đỡ của Fucoidan. Đầu tôi lóe lên một tia hy vọng và tự nhủ không nên bỏ cuộc. Do đó, tôi ghi lại số điện thoại liên lạc.
Tôi thích Mozuku và Mekabu, do đó tôi hay nhờ vợ tôi ưu tiên nấu cho tôi ăn mỗi ngày bên cạnh việc uống Fucoidan. Tôi uống 15 viên hai lần một ngày, khoảng 30 viên mỗi ngày.
Tôi bắt đầu trị liệu khi bệnh trạng của tôi ở mức chưa quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, cảm ơnFucoidan vì chứng buồn nôn đã biến mất. Khoảng một tuần, tôi có lại vị giác. Vì mất vị giác nên trước đó tôi đã ép bản thân mình ăn Mozuku và Mekabu, nhưng bây giờ tôi thậm chí có thể ăn lấn sang phần ở đĩa của vợ và các con của tôi.
Các cơn đau ở bụng đã giảm dần và hầu như tôi không còn nhận biết cấp độ của chúng trong vòng một tháng. Đó là khoảng thời gian tôi phải trở lại bệnh viện tiến hành chu kỳ thuốc trị liệu khác. Kiểm tra trước trị liệu cho biết, khối u trong niêm mạc màng bụng đã nhỏ đi đáng kể. Tôi còn cảm thấy bất ngờ, khi thuốc chống ung thư không còn gây tác dụng phụ nữa. Tôi không còn cảm thấy lạnh ở đầu ngón tay và ngón chân.
Nghĩ lại, tôi có cảm giác âm ấm trong cơ thể kể từ khi bắt đầu uống Fucoidan. Tôi còn nhớ đã tự hỏi liệu tất cả các thay đổi tích cực này là do Fucoidan.
Tôi xuất viện bốn ngày sau đó và trở về với chế độ điều dưỡng bằng Fucoidan tại gia. Tôi cảm thấy trọng lượng trong cơ thể của tôi tăng lên từng ngày. Khuôn mặt của tôi đã có sức sống. Tôi có thể nói như vậy qua cách nhìn của vợ tôi.
Tôi trở lại làm việc. Bác sĩ căn dặn tôi rằng: “Stress là chất xúc tác của ung thư,” do đó tôi bắt đầu thể hiện rõ bản thân mình với chủ tịch. Tôi đã sắn sang trở thành một người xấu. Tôi không quan tâm nếu bị đuổi việc.
Tôi chỉ còn cần tiến hành thêm hai chu kỳ thuốc trị liệu, vì hóa trị đã bị hủy bỏ. Sau khi, chu kỳ cuối cùng kết thúc, bác sĩ nói, ung thư đã hoàn toàn thu nhỏ lại. Tôi biết đó là nhờ Fucoidan.
Sáu tháng đã trôi qua khi Fucoidan trở thành phương pháp trị liệu duy nhất của tôi. Mặc dù, bác sĩ đã bó tay trước ung thư dạ dày của tôi, nhưng bây giời tôi cũng đã phục hồi ở một mức độ mà tôi có thể dành năng lượng đê làm việc trở lại. Tôi cảm ơn Fucoidan đã giúp tôi không được bỏ cuộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét